Tuyết thành hoa
Phan_2
Ở bên kia, Trần Cẩn Duy cũng đã nghe những việc xảy ra ở Ưu Trì viện. Hắn quắc mắt nói:
- Tiếp tục theo dõi.
- Gia, thuộc hạ cảm thấy người trong viện kia cũng không hẳn là người có tâm cơ gì.
Người đang bẩm báo chính là thị vệ mặt áo xanh hôm trước, Thanh Phong. Nghe Thanh Phong nói vậy, Trần Duy Cẩn khẽ nhíu mày hỏi:
- Ngươi đang cảm thông cho nàng?
Thanh Phong biết mình phạm lỗi liền cúi người nói:
- Thuộc hạ không dám.
Thanh Phong lui ra rồi, chỉ còn một mình, Trần Duy Cẩn mới lẩm nhẩm:
- Người có thể sinh tồn trong thừa tướng phủ đến giờ vẫn giữ được sự hiền lương? Nếu đó không phải là một kẻ ngốc, chính là người có tâm cơ sâu đậm.
Chương 3
- Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt. Hoàn gia gia ta lại đến nè.
Từ xa đã nghe thấy tiếng Hoàn lão kêu gọi, như đã quen, Tiểu Nguyệt liền bước ra khỏi phòng chờ đợi. Mỗi lần xuất hiện, Hoàn lão đều có một cách hiện thân khác nhau, có khi từ đất ngoi lên, từ trên cao lao xuống hay cứ đùa giỡn sau lưng nàng không để nàng bắt được. Và mỗi khi như vậy, nàng sẽ lại “giật mình” như Hoàn lão đã chỉ, lúc đầu lão còn hờn giận, nhưng dần dà lại thấy hứng thú, mỗi lần như vậy sẽ lại chỉ nàng thêm nhiều kiểu “giật mình” mới.
- A, đoán xem ta là ai đây?
Một cái mặt nạ ma quái xuất hiện trước mặt Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt thẫn thờ một lúc lại ngoan ngoãn đáp:
- Gia gia.
Hoàn lão giận dỗi quăng cái mặt nạ đi, la hét:
- Không đúng! Không đúng! Ngươi phải la lên “A a a… quỷ! Có quỷ!” mới đúng.
- Xin lỗi. Ngài chưa dạy…
Nhìn bộ dạng hối lỗi của nàng làm Hoàn lão càng tức giận, bứt tóc tai. Tiểu Nguyệt lí nhí nói:
- Chúng ta… làm lại nha.
Tiểu Nguyệt đưa mắt mong chờ nhìn lão nài nỉ khiến lão càng điên tiết.
- Không chơi! Không chơi nữa!
Thấy lão giận vậy, nàng cúi đầu hối lỗi, nhỏ tiếng hỏi:
- Gia gia đã ăn cơm chưa? Tiểu Nguyệt có để lại thức ăn…
Thấy nàng nhu thuận như vậy cũng làm lão bớt giận, lão hừ một cái, nói:
- Còn không mau dẫn đường.
Tiểu Nguyệt gật đầu, dẫn lão vào trong phòng. Trên bàn ăn có một chén cơm đã ăn một nửa và hai đĩa rau xào cũng đã ăn một nửa. Hoàn lão trố mắt ra nhìn.
- Ngài mau ăn đi. Người ta đến lấy mất.
- Ngươi… ngươi…
- Tiểu Nguyệt no rồi. Thật đấy.
Tiểu Nguyệt còn xoa xoa cái bụng nhỏ của mình để chứng minh làm Hoàn lão dỡ khóc dỡ cười. Dù biết nàng cũng không phải cố ý để cơm thừa lại cho lão, nhưng ăn thì không nuốt nổi mà không ăn cũng không được.
- Đói sẽ bị ngất đi.
Tiểu Nguyệt sợ lão vì muốn tranh cơm của mình lại càng sốt ruột hối thúc.
Hoàn lão đành đau khổ lê từng bước tới bàn ăn, nặng nề cầm đũa gắp từng cọng rau bỏ vào miệng và ráng nuốt xuống. Ăn được vài đũa, lão chịu hết nổi, đập đũa xuống bàn hét lên:
- Thịt! Ta muốn ăn thịt!
Tiểu Nguyệt không hiểu nhìn Hoàn lão, lí nhí nói:
- Đây là thịt mà.
Lão nghe mà giật mình hỏi lại:
- Cái nào là thịt?
Nàng chỉ vào mấy cọng nấm trong dĩa nói:
- Đây là thịt nè. Trước kia, thỉnh thoảng mới có ăn. Rất hiếm.
Lão thật khóc không ra nước mắt, ai đã dạy ra đứa nhỏ khờ khạo này chứ. Lại nhẫn tâm đi gạt nàng như vậy. Không được, lão phải dạy dỗ lại nàng mới được.
- Nghe này, đồ ngốc.
Tiểu Nguyệt gật đầu đáp:
- Vâng, đồ ngốc.
- Ta nói chính là ngươi ngốc đó.
- Tiểu Nguyệt là đồ ngốc? Gia gia cũng là đồ ngốc, phải không?
Hắn xin thề với trời, nếu như trước mặt hắn là một người khác, hắn nhất định sẽ chém kẻ đó mấy đao. Hắn không có khả năng để dạy nàng.
———
Trần Duy Cẩn đang xử lý công việc trong thư phòng thì thấy Hoàn lão hậm hực xông vào, uống hết cả bình trà trên bàn nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ còn lấy luôn chén trà trên bàn của hắn ừng ực uống hết.
- Gia gia làm sao vậy?
Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn nói:
- Không lợi hại bằng người, bị người đả bại!
Trần Duy Cẩn khó hiểu, ai lại có thể đánh bại được gia gia của hắn chứ. Lão không gây chuyện với người khác đã là tốt rồi.
Hoàn lão ngồi phịch xuống bàn làm việc của Trần Duy Cẩn, mấy văn kiện bị lão đè bẹp dưới mông.
- Không nói việc này nữa. Này tiểu tử, dù ngươi không thích Tiểu Nguyệt, nhưng nàng dù sao cũng thê tử của ngươi, ngươi lại đối xử tệ với nàng như vậy sao?
Liền tưởng Tiểu Nguyệt hướng Hoàn lão cáo trạng, Trần Duy Cẩn liền cảnh giác. Biết hắn đã nghĩ sai, Hoàn lão cũng chỉ đơn giản nói:
- Là ta tận mắt chứng kiến.
Nghe vậy, Trần Duy Cẩn cũng chỉ hừ lạnh, không tin tưởng, nhất định là nàng đã bày sẵn để gia gia phát hiện.
- Này, tiểu tử, ngươi thật không muốn ngó ngàng đến nàng sao?
- Gia gia, đừng quá thân cận nàng ta. Ta sẽ không bao giờ chấp nhận nàng.
- Tại sao?
- Hừ, gia gia hẵn là không biết. Nàng ta là nữ nhi của Lương thừa tướng.
Nghe vậy, Hoàn lão cũng nhíu mày khó xử, nhưng vẫn cứng miệng:
- Thì sao nào? Phụ thân nàng không tốt chẳng lẽ nàng cũng phải xấu sao?
Trần Duy Cẩn không đáp, thấy vậy Hoàn lão cũng chỉ thở dài nói:
- Tiểu tử. Tiểu Nguyệt không xấu như ngươi tưởng đâu, nếu tiếp xúc, biết đâu ngươi lại thấy được mặt tốt của nàng.
———-
Đêm hôm đó, khi Tiểu Nguyệt đã ngủ say, một bóng đen xuất hiện trong phòng của nàng. Nhìn nàng co người ôm chăn ngủ, Trần Duy Cấn khẽ lên tiếng tự hỏi:
- Nàng thật sự đơn thuần như vậy sao? Chắc chắn không phải giả vờ? Nếu để ta biết được mưu tính của nàng, ta nhất định sẽ…
Tiểu Nguyệt đang ngủ say chẳng hay biết nguy hiểm đang kề bên, nàng đang nằm mơ. Trong giấc mơ, nàng vẫn còn rất nhỏ, quần áo rách nát, dơ bẩn đang trông theo bọn trẻ đang chơi đùa. Nàng muốn được chơi cùng, nhưng nàng không biết nói và bọn chúng cũng không cho nàng chơi chung…
Một đứa bé hỏi:
“ Ngươi là ai?”
Một bé gái ăn mặc xinh đẹp nhăn mặt hừ lạnh:
“Tại sao trong phủ lại có một kẻ ăn xin như vậy? Mau kêu quản gia đến đuổi nó đi đi. Có thấy bản tiểu thư đang chiêu đãi bạn bè không?”
Một đứa nhỏ khác ăn mặc tầm thường, có thể là con của một hạ nhân trong phủ liền chạy tới thưa:
“Tiểu thư, nó chính là đứa nhỏ trong cái viện kia đó.”
“Là nó?”
Lúc này, Tiểu Nguyệt đã bị mấy đứa nhỏ khác xô đẩy té ngã trên mặt đất. Bé gái xinh đẹp kia tiến tới gần nhìn nó.
“Quế Chi, đừng đến gần. Coi chừng nó sẽ cắn đó.”
Một đứa bé lên tiếng can ngăn.
Đứa bé gái xinh đẹp kia chính là đại tiểu thư phủ thừa tướng – Lương Quế Chi, nàng không nghe lời cảnh báo, ngồi xuống hỏi Tiểu Nguyệt:
“Ngươi muốn chơi cùng phải không?”
Tiểu Nguyệt nghe xong ngẫm nghĩ, “chơi” chính là như lúc những đứa trẻ khác đang đùa? Tiểu Nguyệt khờ khạo gật gật đầu, nhìn Lương Quế Chi với ánh mắt cảm kích.
Lương Quế Chi nhếch mép cười.
Sau đó, những đứa trẻ khác dùng đá và gậy đánh vào người Tiểu Nguyệt.
“Đây chính là trò chơi “đánh chó”. Mọi người có vui không?”
“Vui! Vui!”
Đau!
Đau quá!
Ngừng tay đi. Đừng đánh…
Tiểu Nguyệt dù đang nằm mơ nhưng vẫn cảm thấy sự đau đớn vì bị ức hiếp trong giấc mơ, nàng co rúm người lại, mồ hôi thấm ướt áo, bật tiếng rên:
- Đau…
Chương 4
- Tối nay trong cung có yến tiệc à?
Trần Cẩn Duy đang luyện công thì Hoàn lão xông vào hỏi han. Bị gián đoạn, tâm tình của hắn không vui.
- Phải. Gia gia có hứng thú?
Hoàn lão liền phẩy tay nói:
- Có cho vàng lão cũng không thèm đi đâu.
Trần Duy Cẩn dừng tay múa kiếm, lấy khăn lau mặt, hắn đương nhiên biết Hoàn lão không thích những nơi quy cũ như cung đình. Chỉ không hiểu tại sao lại nhắc đến, chẳng biết lão lại có ý định gì.
- Người khác đều đưa gia quyến đi cùng. Ngươi bây giờ cũng đã có thê tử, thế định đi một mình để thiên hạ cười nhạo sao?
Hắn xem như đã hiểu nguyên do của Hoàn lão, ra là muốn hắn mang Tiểu Nguyệt cùng tiến cung. Chê cười? Mang theo nàng đi mới thật bị thiên hạ chê cười.
- Gia gia. Ta đã nói nàng ta là thê tử của mình rồi mà.
Hoàn lão nghe thế liền phản đối, chống hai tay lên hông oai dũng nói:
- Bậy bậy. Ngươi một ngày chưa hưu nàng thì nàng vẫn là thê tử của ngươi. Tối nay ngươi phải mang nàng đi dự tiệc cùng.
Trần Duy Cẩn nhấn mạnh từng từ:
- Ta. Sẽ. Không.
Thấy Trần Duy Cẩn khăng khăng như vậy, Hoàn lão biết lấy cứng chọi cứng không được. Cứng không chịu thì lão dùng chiêu mềm vậy.
- Hu hu hu… nữ nhi ơi, ngươi coi con của ngươi bây giờ không thèm xem lão già này ra gì nữa. Hắn muốn chọc ta tức chết mà. Nữ nhi ơi, ngươi trên cao nhìn xuống này, ta nuôi hắn bao nhiêu năm, vậy mà yêu cầu có một chuyện nhỏ cũng không đáp ứng… nữ nhi ơi…
Nhìn lão giả đầu đã bạc trắng lăn lộn ăn vạ trên đất làm Trần Duy Cẩn choáng váng, đầu nổi đầy gân xanh, mặt hết đen lại đỏ. Hắn quả thật… quả thật muốn đánh một ai đó mà.
———–
Tiểu Nguyệt đang mơ màng ở Ưu Trì viện thì Thanh Ca cùng mấy nha hoàn khác ùn ùn kéo vào. Thanh Ca chỉ đơn giản nói:
- Vương gia phân phó trang điểm cho cô nương, tối nay, ngài sẽ đưa nàng vào cung dự yến tiệc.
Tiểu Nguyệt cái hiểu cái không, đơn giản gật đầu một cái rồi để mặc cho bọn họ lăn quay xào nấu.
Ngồi trong thùng gỗ bốc hơi nghi ngút, trên mặt nước lại rãi đầy hoa tươi.
- Thơm! Dùng hoa để tắm để có mùi giống vậy sao?
Nghĩ rằng Tiểu Nguyệt đang giả vờ nên Thanh Ca cũng đáp qua loa.
- Vâng. Người của cô nương thật quá dơ, đã bao lâu người không tắm rồi?
- Tắm? Hôm thành thân ta cũng được tắm nha.
Nghe xong, Thanh Ca liền giật mình đánh rơi cả gáo nước, nhìn Tiểu Nguyệt với bằng cặp mắt kinh dị. Nàng thành thân với Trần Duy Cẩn cũng đã được nửa tháng hơn nha. Sau đó, vì để thử nàng, Trần Duy Cẩn bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt ở Ưu Trì viện một mình, mỗi ngày chỉ cho người đưa cơm tới, còn những việc khác không quan tâm tới. Nhắc mới nhớ, cũng vì không thể để nàng mặc bộ giá y mãi được nên hôm sau Thanh Ca đã đem tới một số quần áo cho nàng. Lúc đó, thấy nàng lóng nga lóng ngóng không biết làm sao thì Thanh Ca nghĩ đơn giản rằng trước giờ đều có người giúp nàng thay y phục nên nàng không biết. Thế là Thanh Ca cũng tốt bụng giúp nàng một lần. Bộ y phục đó, hình như chính là bộ vừa được thay ra. Hèn gì nó trông dơ bẩn tới như vậy.
Đã hiểu rõ, Thanh Ca càng ra sức chà rửa cho Tiểu Nguyệt. Mặc dù đau, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn cố chịu đựng không dám lên một tiếng than vãn.
Sau khi tắm rửa thay xong cung y phục, Thanh Ca bới tóc và trang điểm cho Tiểu Nguyệt. Dù không thể so với Lương Quế Chi, mỹ nhân đệ nhất kinh thành thì Tiểu Nguyệt cũng thuộc dạng thanh tú, người hơi gầy, gương mặt nhỏ, cái mũi cũng nho nhỏ, đặc biệt là đôi mắt trong suốt như không vướng bụi trần, nhưng… tổng hợp lại lại có cảm giác nhạt nhoà. Có phải vì tính cách không tranh không chấp đó nên tự làm lu mờ chính mình?
Thật ra, Thanh Ca không ghét Tiểu Nguyệt, so với những tiểu thư giả tạo ngoài kia thì nàng cảm thấy Tiểu Nguyệt đơn thuần, đáng quý hơn. Nhưng rất tiếc, nàng lại là con gái của Lương thừa tướng, thân phận đó thật khiến người khác nghi kị.
- Cô nương, đã xong rồi. Mau ra tiền sảnh, vương gia đang chờ người.
Trần Duy Cẩn từ sớm bị Hoàn lão gây sự đã nổi giận lắm rồi, giờ lại còn bị bắt chờ Tiểu Nguyệt chuẩn bị, sự nhẫn nại của hắn đang bị thử thách, cơn giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Thanh Phong vẫn luôn theo sát Trần Duy Cẩn, hắn sớm đã luyện thành mặt sắt không để lộ chút cảm xúc, cả sự chịu đựng cũng hơn người thường. Vậy mà, bây giờ hắn cũng cảm thấy chột dạ.
- Nàng ta vẫn chưa xong?
Đây là lần thứ ba Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi. Mấy người nô tì đứng hầu hạ ở đó run rẫy đáp:
- Bẩm vương gia, một khắc trước Thanh Ca cô nương nói sắp xong rồi.
Thật ra mà nói, Trần Duy Cẩn có thể xem là một chủ tử tốt, trước nay không có chuyện mang hạ nhân ra đánh đập như những chủ nhân khác. Nhưng, có thể vì tính tình lạnh lùng khó thân cận của hắn cộng thêm cái danh “giết người không chớp mắt” mà vô hình chung, mọi người trong vô thức đều sợ hãi, không dám tiếp cận hắn.
Tay Trần Duy Cẩn bất giác siết chặt chén trà như muốn bóp nát nó ra. Hoàn lão từ lúc nghe hắn đồng ý dẫn Tiểu Nguyệt tiến cung, lão như đoán được kết cuộc này nên đã chuồn đi trước. Đúng lúc hắn sắp bộc phát thì nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo:
- Vương gia, Tiểu Nguyệt cô nương đã chuẩn bị xong rồi.
Tiểu Nguyệt từ bên ngoài tiến vào, đây là thứ hai hắn chính thức gặp mặt Tiểu Nguyệt. Lần đầu tiên là trong ngày hôn lễ, nàng lẳng lặng ngồi đó chịu đựng, hai mắt cụp xuống không nhìn thấy rõ mặt, còn có vài lần lúc nàng đã ngủ say. Hôm nay, hai người mới thật sự đối mặt nhau.
Tiểu Nguyệt mặc cung trang màu hồng biểu thị thân phận vương phi của mình. Đáng cười là, y phục trang nghiêm quý phái đó mặc vào thân người nàng lại có cảm giác như nàng đang bị một cái chăn bao lấy, còn nàng là một con thỏ lạc đường, ngơ ngác, lạc lõng ở đó.
Thỏ ư? Hắn chính là ghét nhất nhất loài thỏ đó. Vô dụng. Không có cả sự tự vệ căn bản nhất.
- Đi thôi!
Hắn ra lệnh rồi đi thẳng ra cửa, nơi xe ngựa đang chờ cũng không thèm đợi Tiểu Nguyệt cùng đi.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian